Tiểu Thần
phan_29
Trong lòng Tiểu Nghi, chuyện rời khỏi vốn hiển nhiên, trước nay chưa từng nghĩ đến phải cân nhắc điều gì, đương nhiên câu trả lời cũng rất nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng. Đáp trả là một trận cuồng phong.
- Thật nhẫn tâm! Muội cứ tùy tiện đến thay đổi mọi thứ rồi thản nhiên quay lưng như chưa từng có gì xảy ra? Ta là chủ nhân nhà họ Phong, nếu muốn đi, Tiểu Thần chẳng phải cũng nên hỏi xem ta đã đồng ý hay chưa? Muội cho rằng mình không phải người bình thường thì ta không có cách nào đối phó phải không?
Người trước mặt đằng đằng sát khí, chỉ thiếu chút nữa là muốn nuốt sống nàng. Nhưng Tiểu Nghi vốn đã lường trước sẽ phải trải qua cửa ải khó khăn này, tự dặn lòng sẵn lòng đón nhận. Bây giờ nàng đã xem tất cả những dằn vặt trước mắt chẳng chút liên quan đến mình, một mực điềm tĩnh trả lời:
- Bây giờ người đang nóng giận, đợi đến lúc bình tĩnh lại chúng ta sẽ…
- Đừng đi! Chẳng phải chúng ta đang rất tốt sao. Chỉ cần muội ở lại Phong Gia, ta sẽ không nóng giận nữa. Sau này ta sẽ không tùy ý làm khó người khác, ta sẽ không lạnh nhạt vô tình, sẽ không cố chấp…
Phong Ngạo nắm chặt tay Tiểu Nghi, nhìn nàng với ánh mắt tha thiết, chân thành nhất. Tình nguyện làm mọi thứ, kể cả sửa đổi những thói quen cố hữu… liệu có chút hi vọng nào giữ Tiểu Thần lại không?
Tiểu Nghi lạnh lùng nhìn, bình thản đáp:
- Người hãy vì bản thân mình, vì nhà họ Phong cố gắng làm được những điều này. Tiểu nữ ở Tây Lạc sẽ…
- Ta nói bao nhiêu lời, rốt cuộc muội có để tâm chút nào không?
Phong Ngạo hét to giận dữ. Người con gái trước mặt dịu dàng, thanh thoát đến vậy nhưng cũng cứng rắn đến mức dường như không cách gì lay chuyển! Dẫu cho bàn tay Phong Ngạo có siết chặt đến mức nào, nàng cũng không bận lòng đáp trả, nhẫn nại chịu đựng. Dù ánh mắt Phong Ngạo có miệt mài tìm kiếm bao lâu, thứ nhận lại cũng chỉ là một ánh nhìn trong veo không lưu luyến. Có cái gì ở bên trong rơi xuống thật sâu, không thể giữ lại. Bây giờ hắn đã biết: thất vọng và tuyệt vọng có khoảng cách rất khác xa! Lần đầu tiên trong đời chủ nhân nhà họ Phong không thể tự trả lời câu hỏi: bản thân có thể làm điều gì khác?
- Được rồi, muội ra ngoài đi! - Phong Ngạo buông tay, tự rót cho mình một chén trà thật đầy, lạnh nhạt nói:
- Nếu biết trước phải rời khỏi, ta thà rằng muội chưa từng xuất hiện!
Tiểu Nghi bất đắc dĩ khẽ thở dài, vẫn theo nghi lễ thông thường cúi đầu về phía chủ nhân trước khi quay lưng bỏ đi.
Căn phòng tĩnh lặng. Bốn bề yên ắng. Trà cũng đã nguội lạnh từ lúc nào. Từng khắc từng khắc trôi qua, bóng tối bên ngoài càng lúc càng dày đặc cho đến lúc không thể đậm đặc hơn nữa, bắt đầu loãng ra dần nhường chỗ cho ánh sáng bình minh buổi sáng. Phong Ngạo vẫn ngồi đó. Tâm không yên, thân tất sẽ động. Thân người dường như không chút xê dịch, vậy tâm tư rốt cuộc là tĩnh lặng hay đã đóng băng?...
***
Tiểu Nghi ngồi bó gồi dưới gốc cây to trong vườn, lặng lẽ lướt nhìn cảnh vật xung quanh. Không lâu nữa nàng sẽ rời khỏi, cũng muốn ghi nhớ rõ ràng một chút mọi vật ở đây. Trên đầu những cánh hoa nhẹ bay bay theo cơn gió, là đà ngang tầm mắt rồi khẽ khàng đặt những cánh mỏng trắng tinh bên cạnh đám lá khô trên mặt đất. Chẳng bao lâu, cánh hoa kia không thể trắng nữa, sẽ bị đất cát gió bụi làm bẩn hoặc âm thầm úa màu. Vì thế, nhân gian vẫn khóc thương hoa bạc phận, nhìn hoa nở đã sợ hoa tàn. Thật ra, nhân thế nào hiểu, hoa khi còn sống vốn rất ung dung, chẳng khổ sở lẫn nhọc nhằn, chỉ im lặng tỏa hương thơm ngát; đến lúc phải rời khỏi cành cũng chỉ theo quy luật tự nhiên, không than không oán. Hoa rơi xuống ngủ yên trong đất, nuôi dưỡng để cây đơm quả hoặc đón chờ mùa hoa tiếp theo, sự sống tinh khiết mà hoa cất giữ không tàn phai theo thân xác mà vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
- Tiểu Nghi!
Giật mình nhìn xung quanh, Tiểu Nghi thấy Phong Ái đang từ đằng xa đi tới. Hôm nay Thập gia mặc một chiếc áo màu đỏ thẫm, điểm xuyết những hoa văn hình lá trúc, dáng vẻ vẫn như những ngày đầu mới gặp: tao nhã vui tươi nhưng thần sắc đã chín chắn trưởng thành hơn nhiêu. Thập gia nhà họ Phong bây giờ không phải kẻ đào hoa, chỉ biết gieo rắc tình cảm, nổi danh khắp chốn nữa. Bây giờ Phong Ái đã là một vị nam nhân biết văn, biết võ. Chính là do Tiểu Nghi thuận miệng kể lể, réo rắt bên tai, Thập Lang bây giờ quả là tinh thông thảo dược vào loại hàng đầu, xem như nàng đã có học trò đắc ý. Nhưng dù càng lúc càng được nhiều cô nương hâm mộ, Thập gia nhà họ Phong cũng đã biết quý hoa thưởng ngọc, không khiến cho người ta ôm mộng hồ đồ.
Phong Ái ngồi xuống trên đám cỏ, nhíu mày nhìn Tiểu Nghi ngồi bên cạnh khẽ nói:
- Tiểu Nghi! Cô chạy ra đây làm gì? Ta tìm cô khắp nơi, còn tưởng…
- Thập gia tưởng cái gì? - Tiểu Nghi bật cười. Ruột để ngoài da, dù sao vẫn không sửa được. Chỉ cần nhìn thôi nàng đã biết vị Thập gia này đang nghĩ gì:
- Tưởng tiểu nữ về Tây Lạc rồi à? Không thể nào, vẫn chưa đến thời gian, hơn nữa Tiểu Nghi sẽ không đi mà không chào từ biệt mọi người!
- Nếu vậy thì ta yên tâm - Phong Ái gật đầu hài lòng, rồi có vẻ ngập ngừng phân vân, muốn nói lại thôi.
Tiểu Nghi cúi đầu khẽ cười. Ở bên ngoài không biết Phong Ái đáng được ngưỡng mội bao nhiêu, nhưng trước mặt nàng vẫn hay ấp úng như vậy. Sợ nàng lại lắm lời kể lể hay sao, lần nào cũng không tự mình lên tiếng trước?
- Có chuyện gì, cứ nói đi!
Được lời như mở tấm lòng, Phong Ái lập tức hỏi:
- Thật sự không có cách nào, nhất định phải đi sao?
Lại là câu hỏi này, kể từ ngày nói rõ cùng Phong Ngạo, huynh đệ bọn họ đều lần lượt hỏi câu này, thật sự chỉ nghe đã thấy sợ. Cứ nghĩ có thể đối mặt cùng người đó đã là vượt qua cửa ải lớn nhất, hóa ra mọi chuyện vẫn còn phức tạp hơn vạn lần bản thân từng tưởng tượng. Lúc ở Tây Lạc, Tiểu Nghi cũng chưa từng nghe các lão thần tiên nói rằng chia tay người ở trần thế lại khó khăn đến vậy! Cần đến thì đến, cần đi thì đi, quy luật này vốn rất hiển nhiên. Trách nhiệm đã hoàn thành thì có lí do gì để lưu lại? Cũng không thể trách, người ở nhân gian chưa từng được biết về các Tiểu Thần, càng không rõ ràng về những quy tắc đó.
Nàng vẫn còn nhớ lần cuối cùng nghe câu hỏi này là ở phòng của Phong Ngạo. Đây cũng là lần đáng sợ nhất, khó khăn nhất. Nhị gia, Tam gia, Tứ gia, Ngũ gia dù tỏ vẻ không mấy hài lòng trước câu trả lời đơn giản của nàng nhưng cũng đành miễn cưỡng chấp thuận. Bản thân Tiểu Nghi cũng không cảm thấy họ sẽ cố tình làm khó. Riêng người đứng đầu nhà họ Phong thì khác, thái độ của Phong Ngạo làm cho nàng không những cảm thấy mình đã gây ra tội lỗi tày đình mà còn phập phồng không yên. Rõ ràng Phong Ngạo sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.
Thật ra, gần đây Phong Ngạo rất bận rộn công việc đến mức gần như không có thời gian trò chuyện riêng với Tiểu Nghi; đôi lần chỉ riêng hai người chạm mặt cũng không thốt ra được tiếng nào, rất lãnh đạm! Hàng ngày, nàng vẫn phải cùng mấy huynh đệ họ bàn bạc công việc, nhưng mỗi lần lên tiếng đều bị người kia nhìn chăm chăm như muốn nói: Đã sắp rời khỏi, còn phải bận tâm làm gì? Nhìn thấy ánh mắt trách móc đó, làm sao không hiểu người ta đang oán giận mình, muốn bình tâm thật khó! Nhưng Phong Ngạo biết rõ nàng đâu thể bỏ mặc mọi chuyện không lo, lúc này cũng không thể tránh gặp mặt. Tiểu Nghi thường tự giễu: nhân gian có câu giết người không dao, trường hợp này đối với Tiểu Thần chính là tra tấn không cần pháp lực. Ai nói người trần không thể làm khó thần tiên. Thời gian này, nàng vẫn phải im lặng nghe ngóng, chậm rãi sắp xếp công việc trước khi đi, từng bước mà làm. Đương nhiên nàng vẫn biết không thể qua mắt huynh đệ nhà họ Phong, nhất là người đó, nhưng cũng không muốn tỏ vẻ bất chấp thái độ của người ta. Làm chuyện gì cũng lo trước lo sau, quả thật cảm thấy không giống chính mình cho lắm. Hôm nay trốn ra vườn ngồi yên tĩnh một chút liền bị Thập gia này đến hỏi han.
Nhìn thấy Tiểu Nghi cau mày, Thập Lang cười buồn:
- Khó khăn đến vậy sao, không cần trả lời nữa. Dù sao ta đã nghe câu trả lời của cô hơn một lần: bởi vì quy tắc phải theo, cần đến thì đến, cần đi thì đi đúng không?
Nhìn sắc mặt thiểu não của người bên cạnh, Tiểu Nghi thật sự muốn nói câu gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không biết nên nói gì, Phong Ái lại tiếp lời:
- Ta vẫn thường hay nghe những đạo lí gì đó của cô, lần nào ta cũng thấy cô nói rất đúng, nhưng mà lần này… thật sự ta không hiểu nổi, cô đã ở bên cạnh bọn ta lâu như vậy, trước giờ cũng không có vấn đề gì, tại sao lại đột ngột phải đi?
Tiểu Nghi khổ sở nhủ thầm: Lại là câu này sao? Trả lời nhiều lần đến mức nàng cảm thấy chán cả lời nói của chính mình.
- Chuyện này rất khó giải thích, nhưng mà hiện giờ các vị đều biết được thân phận thật sự…
Phong Ái lập tức phản bác:
- Vậy thì sao? Ta đâu phải kẻ ngốc, ta đã suy nghĩ kĩ, các người không muốn tiết lộ thân phận, sinh sống như người bình thường chẳng qua là e ngại người trần thế biết được pháp lực của Tiểu Thần, sẽ gây sóng gió ở nhân gian. Nếu vậy thì rất đơn giản, cô cứ giống như trước đây làm thầy thuốc Tiểu Nghi của Phong Gia, mọi người đều thừa nhận chuyện này có gì mà không ổn. Chuyện cô dùng ngọc thần cũng chỉ có mấy huynh đệ chúng ta biết, không hề có kẻ bên ngoài. Quá lắm từ nay cô cứ giấu viên ngọc đó thật kĩ, không cần dùng đến pháp lực nữa, huynh đệ bọn ta đủ sức để bảo vệ cô. Phong Gia này còn thứ gì mà không có, cô không nên dùng đến nó nữa làm gì. Như vậy thân phận của cô sẽ được giấu kín, đâu nhất thiết phải rời khỏi đây?
- Thập gia, đâu chỉ là chuyện thân phận… - Tiểu Nghi đưa tay che mặt giấu vẻ phiền não.
- Vậy thì còn chuyện gì? Cô mau nói cho ta hiểu là được - Phong Ái kiên quyết.
- Vẫn là câu đó: đến lúc đi thì nhất định phải đi. Thiên cơ bất khả lộ!
Phong Ái vò đầu bứt tóc, thất vọng đứng dậy:
- Thiên cơ gì chứ, nhảm nhí! Cô ở đây thì bọn ta sẽ chết sao?
Tiểu Nghi nhăn mặt trách:
- Thập gia, xin đừng ăn nói lung tung trong lúc nóng giận!
- Tiểu Nghi! Người cô nên lo lắng không phải là ta. Cô nghĩ dùng câu thiên cơ bất khả lộ này thì có thể thuyết phục đại ca sao! Huynh ấy nhất định không bỏ qua đâu. Thái độ của đại ca thế nào, cô còn không thấy sao?
Tiểu Nghi giật mình, ngay cả Thập gia cũng nhận thấy điều này, vậy chắc chắn không ổn chút nào. Hiện giờ nàng lại không có sự ủng hộ của những người còn lại, quả thật không dễ dàng vượt qua cửa ải này, đành phải thở dài một tiếng:
- Thập gia! Chẳng lẽ chủ nhân không thể cho phép Tiểu Nghi ra đi vui vẻ. Nhất định cứ phải làm khó sao?
Phong Ái dùng sắc mặt nghiêm túc hiếm có, nói rõ ràng:
- Tiểu Nghi, nghe ta nói! Mọi người đều không muốn cô đi, ta cũng vậy. Trước đây ta rất thích tính tình phóng khoáng, an nhiên tự tại của cô. Nhưng mà bây giờ ta lại ước gì cô cũng giống như những nữ nhi bình thường khác. Ta chưa từng thấy đại ca bất lực như vậy bao giờ, còn cô thì bình thản đến mức tàn nhẫn. Ta thà rằng cô cũng có giận dỗi, có oán trách, có ghét bỏ… như vậy cô cũng sẽ có vương vấn, có quyến luyến, có si mê. Mọi người ở cùng một nhà đã lâu, cô thật sự không có… dù chỉ một chút tiếc nuối ư?
Tiểu Nghi cố gắng chống đỡ:
- Thập gia! Tiểu nữ chưa từng nói bản thân không biết đau lòng, không có mong nhớ. Tiểu Nghi cũng giống như tất cả mọi người, đều phải trải qua những cảm giác này! Đó cũng là một chuyện rất bình thường. Nhưng mà, cảm xúc vốn rất mong manh, sẽ mau chóng tan biến. Chúng tôi là Tiểu Thần, sống ở Tây Lạc, vốn ung dung tự tại, không thể trở nên vướng bận, chỉ cần tĩnh tâm…
- Tiểu Nghi! - Phong Ái hét lớn làm cho người đang nói phải giật nảy mình - Bây giờ tâm của cô thật sự an tĩnh, hay là cô chỉ đang muốn nó an tĩnh?
Câu hỏi này không ngờ lại khiến Tiểu Nghi thật sự bối rối. Rốt cuộc bản thân gần đây có chuyện gì nàng cũng không rõ ràng. Rất nhiều cảm giác lẫn lộn, mơ hồ, dường như có điều gì đó không ổn.
Phong Ái phát hiện ra vấn đề, liên tục nhìn không chớp mắt, sắc mặt có vẻ nhất quyết tìm cho ra câu trả lời. Không hiểu sao bản thân Tiểu Nghi lại muốn lảng tránh:
- Vài hôm nữa tiểu nữ phải đi rồi, còn nhiều chuyện cần sắp xếp.
- Cô đang tránh né, không phải cô từng nói tốt nhất là hãy đối diện, trốn tránh không thể giải quyết hay làm cho mọi vấn đề biến mất sao? - Phong Ái không buông tha.
Tiểu Nghi bị dồn ép vào đường cùng không có lối thoát, khổ sở kêu lên:
- Thập gia! Lòng tiểu nữ bây giờ không an tĩnh, rất bối rối, cũng sắp không phải là chính mình nữa! Tiểu Nghi cảm thấy mình đang lạc lối cho nên phải trở về nhà, rất muốn trở về nhà, người có hiểu không? Thập gia, nếu chúng ta là bằng hữu, hãy bằng lòng để Tiểu Nghi về Tây Lạc. Người có làm được không?
Cả hai im lặng trong phút chốc. Gió lại thổi đến từng cơn. Mây che mặt trời khiến ánh nắng dịu lại. Xung quanh thoang thoảng hương hoa. Tiếng chim kêu ríu rít trong tán lá. Khung cảnh thật giống như khi Thập Lang lần đầu tiên theo chân nữ thầy thuốc mới của Phong Gia vào vườn hái thảo dược; nghĩ lại hình như tiếng cười khanh khách của Tiểu Nghi vẫn còn rõ mồn một bên tai, bây giờ cô ấy đang đứng trước mặt bối rối nhờ giúp đỡ, còn có thể làm gì khác đây!
- Cô đã nói vậy, ta còn có cách nào? Vậy khi nào sẽ đi?
Tiểu Nghi vui mừng đáp:
- Cánh cửa để Tiểu Thần quay về Tây Lạc ở sẽ nằm ở nơi có liên quan chặt chẽ đến nhiều thế hệ trong gia tộc chủ nhân họ. Tiểu Nghi đoán đó là lăng mộ của Phong Gia nằm dưới chân núi Lĩnh Thiên, ở đó nhất định cũng sẽ lưu giữ một số vật liên quan đến Tiểu Thần. Ngày hội tụ linh khí nhiều nhất chính là ngày Thập gia và các huynh đệ đến đó bái tế…
***
Đêm đã khuya, mảnh trăng khuyết vừa lên đến đỉnh đầu chiếu thứ ánh sáng nhợt nhạt mơ hồ lên mọi vật. Phong Ngạo lặng lẽ tiến về phía gian nhà cũ ở khuất sâu trong khu vườn rộng lớn. Ngôi nhà này nằm cách khá xa Thính Phong các, vốn đã bỏ hoang từ rất lâu. Mãi cho đến gần đây sau khi phát hiện ra thân phận của Tiểu Nghi, Phong Ngạo mới lại đến chỗ này.
Trong lúc đang thắp đèn thì bỗng “soạt” - một tiếng động nhẹ vang lên trong góc phòng. Từ chỗ đó một làn khói đen thẫm dần dần tỏa ra, cuối cùng tụ lại thành hình một người nam nhân cao lớn, độ tuổi trung niên. So với người bình thường kẻ nọ không có gì khác biệt, chỉ có điều toàn thân ông ta đều bị bao phủ bởi một thứ khí đen như mực. Không phải là lần đầu tiên gặp mặt, Phong Ngạo cũng không bị dáng vẻ kì quái đó làm cho giật mình. Thật ra Phong Ngạo vẫn luôn nhìn thấy kẻ này trong giấc mơ.
Giấc mơ đó gần đây vẫn luôn lặp đi lặp lại vào mỗi đêm, những hình ảnh bắt đầu từ khi mờ nhạt dần trở nên càng ngày càng rõ ràng. Một giấc mơ bắt đầu bằng khung cảnh tươi đẹp ở Thính Phong các. Phong Ngạo nhìn thấy Tiểu Nghi đang ngồi đọc sách bên thềm, ngẩng đầu cười tươi, khẽ vẫy tay. Khi vừa đưa tay nắm lấy, chính là giây phút tay của Tiểu Nghi tan biến thành làn khói trong tay hắn. Rồi gương mặt, nụ cười, vóc dáng đó - toàn bộ biến mất. Khi Phong Ngạo đang ngơ ngác tìm kiếm, đột nhiên nàng lại xuất hiện trên một đám mây ngũ sắc, bay lửng lơ phía trên cao. Tiểu Nghi vẫn cười rất vui vẻ, hình như còn đang đùa nghịch thứ gì đó. Phong Ngạo gọi thật to, rất to nhưng nàng không nghe thấy. Gió bắt đầu thổi, càng lúc càng mạnh. Mây bắt đầu bay xa, càng lúc càng nhanh. Phong Ngạo chạy mãi, chạy mãi… cuối cùng đám mây đã bay xa đến mức chỉ còn là một chấm nhỏ rồi chớp mắt tan biến vào hư không như chưa từng tồn tại. Cả bầu trời bỗng chốc tối sầm, bóng đen ấy xuất hiện trước mặt, hình dạng giống như lúc này. Kẻ đó nhìn chằm chằm, không ngừng lặp đi lặp lại một câu:
- Sớm muộn gì Tiểu Nghi cũng sẽ rời khỏi ngài. Lúc nào cần giúp đỡ, hãy đến nhà cũ tìm ta.
Giấc mơ đó là lý do Phong Ngạo có mặt ở nơi này lần đầu tiên. Lần trước hắn vẫn còn hi vọng thay đổi mọi chuyện nhưng lần thứ hai này có lẽ không còn cách nào ngoài việc tìm bóng đen kia thương lượng.
- Đã đến rồi à? - Kẻ vừa xuất hiện cất tiếng nói, âm thanh trầm trầm không rõ lan ra bốn phía.
- Ta đã đến! Ông sẽ giúp ta như đã hứa chứ? - Phong Ngạo lập tức đáp lời.
- Ha, ngài có vẻ rất khẩn trương! Ta đã biết trước, Tiểu Thần của Tây Lạc sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định - Bóng đen tỏ vẻ đắc ý.
- Không cần nhiều lời, chỉ cần ta có thể đạt được mục đích, ông cũng sẽ nhận được thứ bản thân mong muốn.
Mặc kệ trong lòng Phong Ngạo đang nóng như lửa đốt, ông ta vẫn ra vẻ điềm nhiên gật gù nói:
- Đương nhiên, đương nhiên! Ta hiểu rất rõ các Tiểu Thần của Tây Lạc, cách này chắc chắn hiệu quả. Nhưng như ta đã nói lần trước sẽ không dễ chịu đâu, hơn nữa nếu có sơ suất e là…
Phong Ngạo tiến lại gần, vẻ mặt cương quyết nói:
- Nếu ta thật sự có lựa chọn khác cũng không cần nhờ đến ông. Ta tự biết mình nên làm gì. Ông hãy nhanh chóng ra tay, ta không muốn người khác phát hiện!
Trong thoáng chốc, Phong Ngạo dường như nhìn thấy ánh mắt của kẻ đối diện ánh lên vẻ đồng cảm, đột nhiên ông ta cười thật to.
- Được, dứt khoát lắm! Không ngờ ngài cũng rất si tình. Đã ở chốn nhân gian này, xem ra không ai có thể thoát khỏi bể khổ… Ha… ha… ha!
Tiếng cười vang vang giữa bốn bức vách lạnh lẽo, nghe ra trong sự man dại lại có phần ai oán thê lương.
Buổi sáng ngày thứ hai kể từ đêm đó, Tiểu Nghi ngạc nhiên nhìn thấy Ngũ gia xuất hiện ở dược phòng, muốn dẫn nàng đến gặp Phong Ngạo.
Tiểu Nghi bước chầm chậm theo sau. Ngũ gia nói rằng Phong Ngạo có chuyện cần bàn bạc, điều này thật sự khiến nàng có phần lo lắng. Chỉ hơn năm ngày nữa là đến lúc núi Lĩnh Thiên mở cửa nhưng thái độ các huynh đệ nhà họ Phong không hề có chút tiến triển thuận lợi. Nếu không phải lạnh nhạt để phản đối như Phong Ngạo thì cũng lảng tránh không muốn nhắc đến như Nhị gia, Tam gia, Tứ gia; Thất gia cũng từ xa viết thư về khuyên nhủ; thái độ tốt nhất chỉ có Ngũ gia và Thập gia nhưng chẳng qua cũng là bên ngoài miễn cưỡng, bên trong oán trách, mỗi lần nghĩ đến cũng đủ phải thở ngắn than dài. Vẫn còn chưa kể đến Thích Lan và Diễm Mạn thường xuyên đến nơi này, mỗi người một câu, bên cạnh có Xuân Hảo thường hay khóc lóc, quả thật bao nhiêu quyến luyến của nhân gian đều nhìn thấy trong những ngày này. Bỗng chốc Tiểu Nghi trở thành kẻ vô tình, mặc ai nói gì cũng chỉ có thể im lặng làm ngơ.
Đã đến trước cửa phòng, Tiểu Nghi đành tạm thời dẹp bỏ tâm tư, trước mắt dùng toàn bộ sức lực vượt qua cửa ải phía trước.
Phong Nhàn vừa gõ cửa, bên trong lập tức có tiếng đáp lại:
- Vào đi!
Phong Ngạo đang ngồi ở trường kỷ, trên tay cầm một quyển sách cổ, mắt chăm chú không rời. Đến lúc Ngũ gia cất tiếng gọi “Đại ca”, Phong Ngạo mới ngước lên nhìn. Tiểu Nghi theo thói quen khẽ cúi người chào, trong lúc ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Phong Ngạo đang nhìn mình, nàng chợt cảm thấy có chút kì lạ. Ánh mắt nhìn rất hài hòa, điềm tĩnh, không có vẻ lạnh nhạt cũng không phải oán giận đến thiêu đốt như mấy hôm trước.
- Tiểu Nghi! Hơn năm ngày nữa là núi Lĩnh Thiên mở cửa, có phải không?
Quả nhiên không thể tránh khỏi chuyện này, Tiểu Nghi cúi đầu khẽ đáp:
- Dạ phải!
- Muội đã thu xếp xong hết mọi chuyện chưa, có cần chúng ta giúp gì không?
Suýt chút nữa đã giật mình thảng thốt nhưng rất may Tiểu Nghi kịp thời trấn tĩnh. Phong Nhàn ở bên cạnh cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, hết nhìn Tiểu Nghi lại nhìn vị đại ca trước mặt. Phong Ngạo vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời, sắc mặt chân thành, hình như không có vẻ gì đang mỉa mai. Tiểu Nghi hít một hơi thật sâu, đáp lời:
- Cám ơn người, Tiểu Nghi đã thu xếp gần xong, mọi người không cần bận tâm . Chỉ là…
- Có chuyện gì? - Phong Ngạo ân cần hỏi.
- Chẳng qua… Tiểu nữ ở Phong Gia đã lâu, trước khi đi thật sự muốn vui vẻ từ biệt các vị!
Lời đã nói ra rồi, chỉ còn xem là mưa dông hay bão táp sẽ đến thôi.
Phong Ngạo ngẫm nghĩ một lúc từ tốn nói:
- Ta hiểu. Ta sẽ nói với các đệ ấy chấp nhận chuyện muội rời khỏi. Trước khi muội đi, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm họp mặt cuối cùng thật vui vẻ, muội thấy sao?
- Thật không? - Tiểu Nghi cứ ngỡ bản thân mình đang nằm mơ, vẫn chưa dám tin chắc lời vừa nghe.
- Đại ca? - Phong Nhàn ở bên cạnh quả thật càng không tin được. Không muốn Phong Gia mất đi một người nhà, thâm tâm luôn hi vọng xoay chuyển chuyện này như thế nào chính mình hiểu rõ nhất. Nhưng đại ca ngạo khí ngất trời này vốn cố chấp không buông, kịch liệt phản đối chuyện Tiểu Nghi về Tây Lạc thì Ngũ gia nhà họ Phong lại càng rõ ràng hơn. Tại sao chỉ trong thoáng chốc có thái độ dễ dàng đón nhận như vậy?
Phong Ngạo thấu suốt tâm tư hai người trước mặt, khẽ cười trấn an:
- Ta xin lỗi, ta đã nghĩ thông suốt. Thời gian qua muội đã giúp đỡ nhà họ Phong rất nhiều. Muội là Tiểu Thần, ta là chủ nhân cũng không nên làm khó muội. Vài hôm nữa là đến ngày bái tế tổ tiên Phong Gia, cũng là lúc cánh cửa trở về Tây Lạc ở núi Lĩnh Thiên sẽ mở, đó là thời điểm tốt nhất để muội rời khỏi phải không?
- Người nói thật sao? - Tiểu Nghi buột miệng nói, chợt nhận ra mình hỏi câu này sẽ trở thành thất lễ, vội cúi đầu khẽ nói:
- Tiểu nữ xin lỗi!
Phong Ngạo xua tay tỏ vẻ không bận tâm:
- Đương nhiên là thật. Mấy ngày còn lại này muội hãy cứ để mọi chuyện cho bọn ta thu xếp, dành thời gian đi dạo chơi, thăm lại những chỗ mình muốn đi.
- Cảm ơn chủ nhân! - Trong lòng Tiểu Nghi như trút được gánh nặng ngàn cân, vô cùng phấn khởi chuẩn bị rời đi.
- Khoan đã - Phong Ngạo khẽ gọi, nửa đùa nửa thật trêu - Tiểu Nghi, muội ở bên cạnh chúng ta lâu như vậy, bây giờ sắp đi rồi, vẫn không thể gọi chúng ta thân thiết một chút à!
Tiểu Nghi bối rối khẽ cười. Người ta đã khoan dung như vậy, chỉ là một tiếng xưng hô sao có thể từ chối được.
- Cảm ơn huynh, Phong Ngạo! - Sau khi nói thật rõ ràng câu này, Tiểu Nghi mới dám lui ra.
- Đại ca, huynh để Tiểu Nghi đi thật à? - Phong Nhàn dò hỏi.
Phong Ngạo bước đến gần cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa hờ hững nói:
- Đệ nghĩ thử xem. Tiểu Thần đã muốn rời đi, người bình thường làm sao ngăn cản?
Phong Nhàn trầm tư một chút rồi lắc đầu, khẽ cười:
- Nếu huynh đã chấp nhận, cần gì phải chấp nhất một tiếng xưng hô? Huynh thích nghe người khác gọi tên mình lắm sao? Rõ ràng đệ không cảm thấy huynh sẽ buông xuôi!
Phong Ngạo thản nhiên đóng cửa sổ lại, quay người về phía đệ đệ của mình nghiêm mặt:
- Đừng nhắc đến chuyện này nữa, ta muốn đệ đi lo một số việc!...
***
Hôm nay đã là ngày cuối cùng trước khi lên núi Lĩnh Thiên trở về Tây Lạc, cũng là ngày cuối cùng ở lại Phong Gia, Tiểu Nghi cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn. Mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy. Công việc ở dược phòng cũng đã giao phó xong, thầy thuốc thay thế tạm thời chờ người từ Nhã Y đến cũng có mặt; Tiểu Nghi đã viết thư về thăm hỏi Mạc bà bà, Niên lão cùng với mọi người, đồng thời thông báo tin tức sắp rời khỏi thành Phong Tụ một thời gian, nhờ các trưởng lão tìm người thế chỗ. Ngoại trừ bảy huynh đệ nhà họ Phong, Thích Lan và Diễm Mạn, tất cả những người khác đều nghĩ Tiểu Nghi sắp phải đi xa giúp Phong Gia làm một số việc, không ai biết nữ thầy thuốc kì lạ của họ sẽ không trở lại chốn này.
Mọi chuyện đều thuận lợi như vậy… đến lúc này Tiểu Nghi lại thấy trong lòng không nỡ! Cảm giác mơ hồ giống như bản thân đã bỏ lại thứ gì đó, hoặc có lẽ vẫn còn chuyện gì chưa làm tốt nên trong lòng vướng bận không buông. Nhưng cơ hội trở về Tây Lạc đã ở trước mắt, dẫu tâm có mơ hồ thế nào cũng không thể bỏ lỡ? Có lẽ cũng chỉ là một chút băn khoăn không tránh khỏi khi chia li, đến lúc về nhà tự nhiên sẽ hóa giải - nàng chỉ có thể tự nhủ thầm như vậy.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian